DocTruyenChuFull.PRO

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cự Long Thức Tỉnh
Chương 1164

Chương 1164

Lúc này, Rama X mới nói: “Chao Phraya tôn quý, cậu đã là thành viên của vương thất Thái Lan rồi, không biết giờ cậu có thể nể mặt mà dùng một bữa cơm với lão già này không”.

Nhìn gương mặt tươi cười của Rama X, Lục Hi cười rồi lắc đầu nói: “Xem ra hiện tại tôi không thể từ chối rồi, vậy thì ăn thôi, dù sao tôi cũng chưa ăn trưa”.

Rama X lập tức mừng rỡ, dặn dò Oona mau chóng tới chỗ quân lính tiếp viện đó rồi lại bảo thư ký quan đi chuẩn bị tiệc, sau đó kéo tay Lục Hi đi về phía vương vị của mình.

Cùng lúc đó, tại khu đại học Bangkok.

Trong căn phòng trọ của Đường San San, Chu Kiến Cương vừa hung hăng túm lấy cổ áo của Đường San San, dùng lực ấn cô ta xuống giường sau đó hùng hổ nói:

“Thứ đê tiện như cô, còn nói không có gì với hắn ta, không có gì thì hắn ta sẽ cho cô một trăm ngàn tệ sao, cô lừa ai chứ?”

Đường San San vẻ mặt oan ức, nước mắt rơi lã chã.

Cô ta không ngờ được rằng buổi tối về nhà, Chu Kiến Cương lại lén lấy trộm thẻ của cô rồi kiểm tra số dư, lúc này Chu Kiến Cương như phát điên, không ngừng sỉ nhục cô ta, Đường San San chỉ cảm thấy vô cùng oan ức.

Chu Kiến Cương nhìn chằm chằm Đường San San, hung dữ nói: “Đồ đàn bà đê tiện, hắn ta có nhiều tiền như vậy, nếu hắn đã thích cô vậy thì chút tiền này không đủ đâu, cô lập tức đi tìm hắn ta, bảo hắn ta đưa tôi một triệu, bằng không hắn ta đừng hòng sống sót mà rời khỏi Bangkok này. Nếu như không đưa tiền, tôi và Độc Xà sẽ đi tìm hắn ta, cô tự tưởng tượng ra hậu quả của hắn đi”.

Đường San San nghe vậy lập tức trong lòng kinh hãi, Độc Xà là lão đại của khu đèn đỏ Bangkok, vô cùng độc ác, nghe nói còn đã từng gϊếŧ người, Chu Kiến Cương cũng vì quen biết gã nên mới nghiện ma túy và cờ bạc.

Đường San San biết Độc Xà là lão đại của khu đèn đỏ Bangkok, có rất nhiều thuộc hạ, rất nổi tiếng trong thế giới ngầm ở Bangkok, có thể nói là tiếng ác đồn xa.

Nghĩ tới bản thân lại mang lại phiền phức lớn cho Lục Hi, Đường San San vô cùng ảo não, đồng thời cũng hoàn toàn thất vọng về Chu Kiến Cương. Vì tiền mà Chu Kiến Cương đã hoàn toàn mất đi nhân tính.

Trong lòng Đường San San, tình cảm duy nhất còn sót lại với Chu Kiến Cương đã hoàn toàn bị đốt thành tro, không còn lại chút gì.

Đường San San nói: “Anh cho tôi chút thời gian, tôi sẽ đi thuyết phục anh ấy, cố gắng bảo anh ấy đưa tiền ra”.

“Tốt nhất là nên như vậy, bằng không Độc Xà mà tới thì không phải đơn giản là một triệu đâu”, Chu Kiến Cương hung tợn nói.

Sau đó Đường San San lập tức sửa sang lại quần áo, nhìn Chu Kiến Cương một cái rồi từ từ đi ra khỏi cửa.

“Đừng nghĩ đến việc giở trò, tôi sẽ để mắt tới cô đó”, Chu Kiến Cương kêu gào nói theo phía sau.

Đường San San không quay đầu lại, âm thầm ra khỏi cửa lên xe vội vàng tới khách sạn nơi Lục Hi ở.

Còn Lục Hi đang dùng bữa ở hoàng cung được Oona đích thân lái xe đưa về khách sạn, tạm biệt Oona, Lục Hi đi một mình về phòng, mà lúc này đã là buổi tối rồi.

Nếu không phải do Rama X nói ngày mai còn muốn tặng một bộ phục sức của Chao Phraya và thư sắc phong thì Lục Hi đã về nước trong đêm rồi.

Đến lúc anh đi tới hành lang về phòng thì thấy Đường San San đang lo lắng đứng trước cửa phòng.

“San San, sao đêm muộn lại tới đây vậy, có chuyện gì sao?”, Lục Hi vừa đi vừa hỏi.

Đường San San vừa thấy Lục Hi về thì vội vàng nói: “Tôi có chuyện muốn nói với anh, chúng ta vào trong được không?”

Lục Hi gật đầu, mở cửa phòng ra mời Đường San San vào trong.

Đường San San vừa vào phòng liền lập tức chốt cửa lại rồi lo lắng nói: “Anh Lục, anh mau về nước đi, có người đã nhắm vào anh rồi”.

Lục Hi nhìn Đường San San thần sắc căng thẳng lo lắng, điềm đạm nói: “Chuyện là thế nào?”

Đường San San do dự một lát rồi nói ra toàn bộ sự việc, sau đó hổ thẹn cúi đầu xuống.

Chuyện này bất kể thế nào cũng đều là tại tên bạn trai tham lam đó của cô gây nên, Đường San San cảm thấy vô cùng hổ thẹn nhục nhã.

Lúc này, Lục Hi rót cho Đường San San một cốc nước, bảo cô ngồi xuống, anh ngồi bên cạnh cô sau đó từ tốn nói: “Cho dù tôi có đi thì sau này cô biết làm thế nào, vẫn tiếp tục dây dưa với tên Chu Kiến Cương đó sao?”

Đường San San cười khổ một tiếng: “Tôi có cách gì chứ, tôi còn phải học cho xong, Chu Kiến Cương cũng tuyệt đối không cho tôi đi, chỉ đành như vậy thôi, anh ta đang phát điên nhưng cũng không thể gϊếŧ tôi được”.

Nhìn vẻ mặt bi thương của Đường San San, Lục Hi cười ảm đạm một cái: “Như vậy đi, chuyện này tôi giúp cô giải quyết, cô nói với anh ta bảo anh ta sáng mai tới gặp tôi lấy tiền”.

“Anh Lục, tận một triệu đó, anh thật sự định đưa cho anh ta sao, nếu anh đưa cho anh ta thì anh ta cũng chỉ tiêu xài hoang phí hết thôi, con người này đúng là không cần thiết phải đưa tiền cho anh ta”.

Đường San San vừa nghe thấy Lục Hi đồng ý liền lo lắng nói.

Chu Kiến Cương hiện tại đã hoàn toàn biến thành một tên nát bạc, nghiện ngập, đưa bao nhiều tiền cho anh ta cũng vô dụng.

Lục Hi chỉ cười nói: “Tiền của tôi không dễ lấy vậy đâu, cô cứ nói như vậy với anh ta, ngày mai chuyện này ắt sẽ có kết quả, sau này cô cũng không cần phải trải qua cuộc sống nơm nớp lo sợ thế này nữa”.

Gặp nhau là cái duyên, cô gái Đường San San này gặp phải cảnh ngộ đáng thương như vậy, Lục Hi quyết định sẽ giúp cô, dù sao cũng chỉ là việc tiện tay, cũng không tốn công sức gì nhiều.

Về phần một triệu thì Chu Kiến Cương đừng có mơ, với tính cách đi đường không nhặt đồ đánh rơi như Lục Hi thì bảo anh đưa cho loại người như Chu Kiến Cương một triệu, không có cửa đâu.

Đọc truyện chữ Full
Đọc truyện chữ Full
Đọc truyện chữ Full